Đêm xưa – không, chẳng có đêm xưa.
Vì nhớ nhung không cũ bao giờ.
Tình yêu bỗng dậy hương mầu nhiệm,
Giờ của hương đồng xây lối mơ.
Chàng, chẳng chàng thì mới phải ai ?
Là người, rồi gặp một ban mai;
Là người, đọc sách, nàng mơ tưởng
Có, có nhiều duyên – có, có tài.
Nàng gặp chàng như phiếm nhị hồ
Gặp bàn tay đã gảy ra mơ,
Rồi yêu chàng bởi chàng giông giống
Kẻ đã trưng hình trong ý thơ.
Nhưng sách năm xưa đâu thấy ghi:
“Chàng đi, nàng cũng phải theo đi…”
Đêm nay sen nở lòng tươi thắm
Hứng bóng nàng qua những nhịp cầu.
Từ tuổi tằm non sang tuổi bướm,
Đời nàng chưa nếm đủ mùi đâu.
Và từ đêm ấy chong đèn đọc:
“Lòng nghiêng theo trăng trên mái lầu…”
Lòng khuyết theo trăng trên mái lầu
(Huế 1941, trích “Tràn bờ”)