Từ cửa nhà em đến ngõ anh
Phải vòng qua một quãng đường quanh
Nhưng vườn sau lại liền khuông đất
Chỉ cách nhau ra một bức thành

Phía dưới mồng tơi níu giậu lên
Ti-gôn nở đỏ giữa hàng trên
Chim quyên chuyền động hai triền lá
Tơ nhện sương lồng thấm mỗi bên.

Cây trái hai vườn giao nhánh nhau
Phía anh lê lựu, phía em đào
Đến ngày trẩy chín bên này hái
Đưa biếu bên kia lứa quả đầu.

Xa nhau mặt trước khó trông nhìn
May được gần sau dễ gọi tìm
Con bướm, cái hoa chung quyến rũ.
Cách rào, tay vẫn chạm hồn nhiên.

Ngày tháng dồn em nát dậy thì
Anh qua lứa tuổi đáo cùng bi
Bức tường rêu biếc không cao nữa,
Dấu bám bằng tay đã phẳng lỳ.

Một hôm mang trả sách em đòi
Cành khế đu lên lúc vắng người
Anh bỗng thấy em bên bệ giếng
Cầm thỏi son chị, lén tô môi.

Động tiếng anh cười rung rụng quả
Em bụm đôi tay che kín má
Vẫn không dấu được điểm son in
Hình đoá ti-gôn tô vội vã

Từ đó, xưng hô cứ lửng lơ
Đêm nằm thoáng thấy lại trong mơ
Thế rồi bẽn lẽn, rồi thô vụng
Qua bức tường ngăn, gửi, nhận thư.

Rồi lúc ra đường thoáng gặp nhau
Em nghiêng vành nón bước đi mau
Giả vờ cúi nhặt vài viên sỏi
Anh nuốt sau môi những tiếng chào.

Con “trống” nhà em nhắc biết rồi
Thấy anh nó gáy nhịp dồn đôi
Bên anh, ý hẳn con “vàng” tỏ
Động bóng em trờ nó vẫy đuôi.

Ấy thế cho nên hàng xóm biết
Lời ong tiếng nhặng vẳng loang mau
Vào ra cổng trước xưa nay ít
Giờ lại kiêng dè cả giậu sau.

Xuân thơ, tuổi trẻ trẩy qua rồi
Nhớ trộm yêu thầm chút vậy thôi
Một buổi, nhà em gây xích mích
Bởi bên tường thiếu chiếc khăn phơi.

Thói thường đăng đối cuộc nhân duyên
Cha mẹ em giàu, dễ để yên
Cho một lứa đôi không xứng vế
Giập ngay ngọn lửa mới vừa nhen.

Đang lúc mùa thu ngập lá rơi
Chồng xa bỗng đến đón em rồi
Cây hai vườn vẫn giao cành lá
Chỉ có mình anh đứng lẻ loi.

Giận cái ngây thơ tự lúc đầu
Thấy rằng tường giậu chẳng ngăn nhau
Ai hay rẽ thuý chia uyên ấy
Còn bức thành cao giữa khó, giàu.

(1939)

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận