Ai về xóm Cửi năm năm trước,
Đều thấy em ngồi dệt đoạn tơ.
Quanh em vàng tựa trời gieo xuống,
Vàng ở trong mầu xuân lắm thơ.
Tơ em vàng quá cho nên những
Vàng ở mầu Ngâu nhạt mất rồi,
Ánh đèn bạch lạp vàng hơn nữa,
Xuyên tận hồn em mộng sáng ngời.
Ngày sau bắt được giấy thư vàng
Anh bảo khi đò sang sẽ sang,
Em tắt tơ vàng đêm phất quạt,
Vì ngày đò đến, đến mùa xoan.
Mãi nay đò đến, cành xoan rụng,
Đã mấy lần hoa rụng lỡ làng,
Quạt chàng xưa cắt, nay đem tặng,
Nhưng mấy đường tơ đã kém vàng.