Không đèn – Yến Lan
Mấy đêm thị trấn chẳng lên đèn
Ngõ cụt mưa dầm, tối nhá nhem
Muốn giở Liêu trai ra đọc lại
Sợ nhầm cội liễu tượng hình em
Mấy đêm thị trấn chẳng lên đèn
Ngõ cụt mưa dầm, tối nhá nhem
Muốn giở Liêu trai ra đọc lại
Sợ nhầm cội liễu tượng hình em
Thoạt bóng vào ra gái láng giềng
Sầu đông bớt lạnh, trúc thêm duyên
Giận mình sắc diện ngày phai nhạt
Thu héo ngô đồng, hạ héo sen
Thu buồn, Chức nữ cũng buồn lây
Lệ thấm sông Ngân mấp mé đầy
Muốn kiễng chân lên khều một giọt
Sợ chàng Ngưu xót đổ tràn tay
Tan lớp mù sông hiện bóng chùa
Vườn mai điểm nhạt áo ni cô
Bâng khuâng mặt nước con bèo dạt
Khiến khách nhìn chi muốn lỡ đò
Tình còn hẹn ước lúc chia tay
Triều rút dần xa, bãi cát bày
Mấy chục năm qua sông đổi khúc
Vành trăng còn khuyết đến hôm nay
Lục ngăn tủ mốc gặp tờ tranh
Từ tuổi hoa niên tiếc để dành
Mặt phấn chao nghiêng mày tố nữ
Trách đời để ố nét tinh anh
Chùm hoa chưa nở ý chờ ai
Ong bướm vờn quanh rủ rỉ hoài
Hương phấn còn phong đài nhuỵ kín
Màu trinh nhoà lạnh cả ban mai
Tiếng chim vít vịt vẳng kêu chiều
Cỏ ngập sông bồi, xóm quạnh hiu
Khói toả quanh năm, mùi cúng giỗ
Thuyền ai về đậu khúc sông eo
Mái ngói mũ hài rêu mốc xanh
Ngẩn ngơ chi đó một cây quỳnh
Người xây phố mới quanh theo chợ
Hoa nán thềm xưa hẳn đợi mình
Nửa đêm đủ vạn kiếp hoa quỳnh
Dâng tạ ơn người nét tuyết trinh
Để tội con ong ngày tháng đợi
Tìm hoa đang rủ xác lưng cành