Bên xác máy bay Mỹ – Yến Lan
Biển dâu rừng quế đến đồi cà
Đạp khắp trời Thanh rộng mãi ra
Bên chiếc 300 tàu Mỹ rụng
Nhìn mình, xe gãy mấy nan hoa
Biển dâu rừng quế đến đồi cà
Đạp khắp trời Thanh rộng mãi ra
Bên chiếc 300 tàu Mỹ rụng
Nhìn mình, xe gãy mấy nan hoa
Lối rộng, người chen phố lấn thành
Điện đường, mái ngói rực chiều Vinh
Thôn Sen tìm đến thăm nhà Bác
Tre chuối quây quần một mái tranh
Lũng lạnh, đèo chênh, nắng tắt dần
Nhà sàn bản lẻ ngựa dừng chân
Ngô che cửa liếp, sương mù mịt
Tờ báo Nhân dân sáng giữa bàn
Lấy vui hàng xóm tạm khuây nhà
Khay nhỏ dồn thêm mấy chén trà
Tiếng mới chứa chan lòng ấm cũ
Hương gần pha đậm vị hương xa
Mưa tháng mười tuôn lụt trắng đồng
Loay hoay chèo lệch hướng vào sông
Thương xưa mẹ sống đời sông bến
Một lá đò chênh hút gió đông
Bốn mươi năm khuất bóng dải thành xưa
Nơi toả bóng mẹ già mọc lên nhà huyện uỷ
Những viên đá tuổi bằng thế kỷ
Lại ghép bồn nâng rặng liễu buông tơ
Tu hú gọi theo mùa lúa sạ
Dòng sông nước loáng toả ra hồ
Xóm giềng lẩn dạng theo mưa nắng
Xót bát rau cần vị tuổi thơ
Tiễn con ra khỏi rặng sầu đông
Ngoảnh lại, bà con đã xuống đồng
Sợ đứng nhìn theo con trễ bước
Cúi đầu mẹ cắm chệch hàng sông
Cùng chim tu hú bạn bao giờ
Tuổi nhỏ con chưa rời Thủ đô
Nay chiến trường xa tìm đến gặp
Rắc màu hoa gạo đỏ trong thơ
Tính đến năm này, năm thứ ba
Cành chanh con chiết đã ra hoa
Chẳng hay có hẹn gì cô ấy
Sáng sáng bên rào vẩy nước qua