Về bài “Thương sơn” – Yến Lan
Sắc màu rạng rỡ, khá thanh tao
Đất nước dồn về tụ đỉnh cao
Lên núi - kìa mai, đây - mặt nhật
Ngày vui đã hiện bóng cờ sao
Sắc màu rạng rỡ, khá thanh tao
Đất nước dồn về tụ đỉnh cao
Lên núi - kìa mai, đây - mặt nhật
Ngày vui đã hiện bóng cờ sao
Nhặt bức thư tay cuối bến thuyền
Gửi ai, ai gửi, chẳng đề tên
Đón từng thuỷ thủ toan trao lại
Lòng bỗng cù lao giữa đất liền
Ấm nước chưa sôi lửa đã tàn
Bình trà pha loãng ngái mùi hăng
Tiếc ai, Việt Bắc quà ngon tặng
Đâu nghĩ rừng già kiệt củi than
Đồng dưới mưa đằm, trên ráo khô
Lùm tre nửa óng, nửa giăng mù
Đôi ta rẽ cách hai bờ lạch
So lệch tình chung hạt vụ mùa
Tìm bạn loanh quanh mấy phố trơ
Ngổn ngang đá vụn móng thành xưa
Hàng cây ngõ cũ đi đâu vắng
E phải băng tìm giữa xấp Thơ
Quán gió, đèo sương, nương tắc kè
Đá ong quanh quất một bầy dê
Vào trong xa thẳm xanh cùng núi
Quê mới nàng dâu đất phố về
Xanh um cồn sú bãi sông tràn
Cọc lưới cành dương nắng xế chan
Châm điếu thuốc lào không đượm đóm
Bâng khuâng sực nhớ bụi tre làng
Nằm ốm trong màn xuyên nắng ấm
Nhẩm xem báo cũ cửa phên bồi
Chắc thư con gửi chiều nay đến
Phảng phất ngoài song vị quế, hồi
Lều dựng bìa thôn, bến nước đầy
Chiều con én liệng, sớm cò bay
Bèo trôi ra biển, mây rời núi
Phiền muộn sao còn trụ mãi đây
Nụ búp đầu mùa né gió nam
Con ong quanh quẩn chực tìm châm
Kiếp hoa vốn khổ vì hương, sắc
Lại khổ phôi pha chỗ khuất thầm