Khô hạn – Yến Lan
Mây sót lưng trời gợn vảy rêu
Chảy quanh lèn đá suối đìu hiu
Hẳn đồng dưới ấy đang khô cạn
Thư mấy hàng thăm cũng chắt chiu
Mây sót lưng trời gợn vảy rêu
Chảy quanh lèn đá suối đìu hiu
Hẳn đồng dưới ấy đang khô cạn
Thư mấy hàng thăm cũng chắt chiu
Mây nhàn không xứ đến
Tụ trắng hai triền sông
Thuyền thơ nằm đợi gió
Buồm trĩu nặng nhớ nhung
Ngày xuân viếng Phật gặp tăng
Sân liêu vẳng bến My Lăng gọi đò
Tưởng đi tìm nghĩa hư vô
Hoá vui tục luỵ hai bờ sông trôi
Nhà dọn vào thung, nền trống không
Phòng văn đã hoá chỗ ươm trồng
Bạn về chịu khó đi quành vậy
Chớ hỏi "nhà thơ", hỏi "lão nông"
Mới mây, giờ đã sương sa
Sông chia cái lạnh thấm qua đôi bờ
Trách trời chẳng đủ hanh khô
Cho lòng lỡ hẹn con đò tiễn đưa
Ngày xưa áo nhuộm hoàng hôn
Dáng ai cắp rổ lên cồn hái dâu
Tiếng nàng hát vọng đôi câu
Dừng tay viết mướn lòng sầu vẩn vơ
Trưa ghé Yên Châu núp bóng xoài
Mùi hương Bình Định thoảng đâu đây
Bỗng nhiên chén rượu Tây Trang tiễn
Trăm suối qua rồi mới bốc say
Ngày Bác về thăm đồi Vật Lại
Tết cổ truyền thêm Tết trồng cây
Nắng xanh khắp núi rừng, nương bãi
Phủ cây đời xanh tới tương lai
Câu cá trồng màu ở cạnh sông
Tóc râu ai đó trắng như bông
Hỏi thăm tuổi tác trong làng xóm
Cây - có cây đề - người có ông
Khói thuốc bồng bềnh lọt đỉnh mùng
Ngọn đèn lụn bấc hãy còn chong
Cười mình trải mộng lên tường phấn
Xua bóng phù du, cợt thạch sùng