Tự thán (I) – Bùi Kỷ
Mê quá nên quên dạiTỉnh dậy mới biết sayGần đèn cũng sáng mặtXa dao không đứt tay
Mê quá nên quên dạiTỉnh dậy mới biết sayGần đèn cũng sáng mặtXa dao không đứt tay
Ai ơi có biết ta chăngTúi giang sơn đã gió trăng nhẹ nhàngDang tay bốn bể thênh thangDầu lòng ngang dọc dọc ngang cũng vừa. Cầu xa mã sớm trưa…
Đã trót vào đời phải biết đờiDần dà nếm đủ mọi nghề chơiSay mà mê tít còn hơn tỉnhKhóc chẳng ăn thua cũng phải cườiSá quản kêu mưa mồm chão…
Hơn bốn nghìn năm vũng hải tang Chuyện đồn phượng đất với trâu vàng Vẽ màu thuỷ mạc trời pha thuốc Thu bóng trăng sao đất nở gương Cuộc thế…
Rừng lau gió xao xác,Chim hôm bay lác đác.Gánh củi lững thững về,Đường quen không sợ lạc.
Tuổi mới non sông cũ,Người xưa vận hội nay.Trải bao cơn nóng rét,Đeo mãi cái râu mày.Tháng tháng mòn con mắt,Năm năm bấm đốt tay.Trẻ thơ khôn lớn mãi,Tuổi tác…
Vằng vặc bóng thuyền quyên,Mây quang gió bốn bên.Nề cho trời đất trắng,Quét sạch núi sông đen.Có khuyết nhưng tròn mãi,Tuy già vẫn trẻ lên.Mảnh gương chung thế giới,Soi rõ…
Người hết, danh chưa hếtĐời còn, việc vẫn cònTội gì lo tính quẩnLập những việc cỏn con
Năm ngoái ruộng được mùa,Nhà ba bốn cót thóc.Ăn tiêu hãy còn thừa,Bán cho con đi học.Năm nay trời hạn hán,Mười phần thu được ba.Ăn tiêu đang lo thiếu,May ra…
Gió thét mưa gầm ai chẳng kinhQua vàng ngựa sắt đã tung hoànhCướp tràn đầy túi phường vô lạiĐứng dậy vươn vai nỗi bất bìnhMây khói biết đâu làng bất tửRồng Tiên còn…