Vô đề (Sông vắng lặng…) – Yến Lan
Sông vắng lặng, trăng không thuyền xuống bến
Ghé lòng xanh thẫm trúc bên cầu
Xứ thương nhớ nghìn đời e khó đến
Ngựa mỏi rồi nào nỡ thúc đi mau
Sông vắng lặng, trăng không thuyền xuống bến
Ghé lòng xanh thẫm trúc bên cầu
Xứ thương nhớ nghìn đời e khó đến
Ngựa mỏi rồi nào nỡ thúc đi mau
Người đi én nhạn khép khoang thuyền
Quê lạ, sóng buồn lắng trăng nghiêng
Lỡ hẹn nghìn xuân lay sắc cũ
Khua rừng ướm dậy tiếng chim quyên
Chiều nay buông lỏng then cài
Bình hoa ý thức lộ ngoài song mưa
Lăn tăn giọt mát thấm vừa
Thơ buồn kết tứ - bỏ bùa cho đêm
Mưa tạnh, cây bày trời sắp quang
Ngầm sông, đây lúc lũ nguồn dâng
Xe đi hướng khác riềm sau núi
Biết vậy, tin nhà vẫn ngóng sang
Nắng rẽ sông Đà hai dải sáng
Tối sầm non Tản bóng mưa mây
Bên kia theo cá, thôn chài vắng
Bò giỡn non tơ cỏ phía này
Nắng thêu dần ngắn bóng lùm tre
Con cuốc đâu đây vẳng tiếng hè
Xếp mảnh chăn bông chưa cất vội
Sự đời đêm ngẫm dạ còn se
Xe hoa hư ảnh khuất bên tường
Trở lại tiền - thân - nét phấn hương
Men rượu quan hà, sương kỵ mã
Thôi còn hoen ố nụ văn chương
Nghe gió, phong lan bóng rượu đào
Ngưng cung đàn nguyệt, én bay cao
Trong thôn trống giục - trăng vào hội
Rộn giữa vườn cam - đỏ tiếng chào
Tuyết đang mùa, vội vã tuyết bay
Hàn lên mái phố, nén vào cây
Chúa Đông như dốc toàn uy lực
Dìm trọn dân gian dưới tuyết dày
Tránh mưa rảo bước nép vào hoa
Cơn tạnh bươn chân trở lại nhà
Tiếc áo hương đầm không nỡ rũ
Đỡ phần cô quạnh lúc em xa