Sau trận lũ – Yến Lan
Bèo bọt đã trôi xa
Rơm rạ bày lỗ dột
Nhà chưa xếp yên hoà
Tủ sách còn chuột rúc
Bèo bọt đã trôi xa
Rơm rạ bày lỗ dột
Nhà chưa xếp yên hoà
Tủ sách còn chuột rúc
Sông vẫn sông xưa nước đổi nguồn
Uống vào khang khác vị quê hương
Chút vì tươi trẻ từng bơi lặn
Kỷ niệm hoà vào hoá nhớ thương
Mênh mông sầu cũ ngoài thiên cổ
Chịu khuất mành trưa quán lữ hành
Dấu ngựa đường xưa sương lại ố
Tương tư hồn trúc mỏi lên cành
Cõi xa ta đã đến thăm
Ơn em năm tháng như tằm ươm tơ
Phổ hoa một buổi tình cờ
Vầng trăng thuở nọ bất ngờ hiện ra
Mười tám năm chống lụt
Ngang qua nhà không vô
Người vượt lên bùn đất
Tên lắng động nghìn thu
Tay nâng nhẹ cốc pha lê trong suốt
Lòng bỗng yêu tài thợ xứ Bô-hem
Vừa khi thấm giọt lệ ngầm em khóc
Anh đánh vỡ rồi sản phẩm của tim em
Cũng lên tuổi lão, có nhường ai
Nhường chỗ in thơ, chốn gửi bài
Nhường bậc ghếch chân, lưng ghế tựa
Nhường đường quét sẵn khỏi vương gai
Nét nhớ cong theo bóng núi đồi
Vương qua nhè nhẹ cõi lòng tôi
Bao nhiêu cánh đẹp như mai nở
Sao vội vàng qua một thoảng hơi
Nghe tràn gió bấc chuyển vào đông
Tìm hướng nhà xưa rợp cúc, hồng
Đâu nỡ trách quê tình giục giã
Chỉ lo con trẻ bỏ hồng không
Từ bận khóc chồng khô nhuỵ mắt
Khóc con giờ chị hoá ra loà
Phải chi sớm được chồng con khóc
Tiếc chị, khuây dần nỗi tiếc hoa