Nhớ cháu – Yến Lan
Đỉnh cao mây nhàn trải
Rừng nhắn nhạn xa về
Tuổi già khó thăm cháu
Chuyện cổ tích ngồi ghi
Đỉnh cao mây nhàn trải
Rừng nhắn nhạn xa về
Tuổi già khó thăm cháu
Chuyện cổ tích ngồi ghi
Hăm mốt năm đi, một tháng về
Về sao lâu vậy, quá hơn đi
Đất quê vốn buộc tình ta đấy
Đỉnh Tháp Chàm kia đứng nhớ gì?
Bỗng nhiên thị trấn tắt câm đèn
Gấp sách, mò ngăn chẳng thấy diêm
Nhân vật mặc dù còn bí ẩn
Lặng nhìn càng dễ thấy trong đêm
Đi giữa đường cúi nhặt cây kim
Ta đâu sợ người cười vụn tiện
Trên đường xa, mục đích lớn đi tìm
Dép đứt, áo sờn có khi cần đến
Phố xá đông chen, hạ nực nồng
Nhà đổi, cháu đến ở cùng ông
Già ngồi ghi truyện trong xoài nhãn
Trẻ múa quanh sân với bưởi bòng
Người đây rối rít tựa đôi chim
Nghe khách chờ lâu vội chạy tìm
Má dạn gió khơi ngăm bánh mật
Áo nâu lổ đổ muội đèn đêm
Thiên nhiên hào phóng đến ngông cuồng
Mưa suốt mùa mưa chẳng chịu dừng
Khác thể phần em sao tặn tiện
Một đời mắt lệ chỉ rưng rưng
Nằm yên dưới Trộ mưa rào
Nghe rơi giọt nặng, nghe hao mực Triều
Nước duềnh vào vũng cô liêu
Lạnh nghe vời vợi tiếng chiều đổ mưa
Mỵ Châu ơi xót chị làm sao
Chỉ biết tin chồng, thấy địch đâu
Chớ oán gươm khua mà sắc lạnh
Cũng đừng tủi với gái đời sau
Chưa dứt cơn xa đến trận gần
Mưa về gõ lại nhịp quen thân
Đỏng đa áo biếc khoe hàng liễu
Càng ngắm càng nhoà dáng cố nhân