Hạc và rùa – Yến Lan
Khách động, chuông rung tắc nghẽn rồi
Một nền nghi vệ đã tàn hơi
Thương con rùa đất lìa xa quá
Hương khói từ nay mất vị rồi
Khách động, chuông rung tắc nghẽn rồi
Một nền nghi vệ đã tàn hơi
Thương con rùa đất lìa xa quá
Hương khói từ nay mất vị rồi
Em trai sắp sửa ra tiền tuyến
Chị gói theo cho mấy củ gừng
Mười tám năm rồi nghe trỗi dậy
Mùi xưa chuyển dạ, mẹ xoa lưng
Rời xứ sở, lênh đênh theo đàn phách
Bốn lăm năm uống nước ngược Trường Sơn
Câu vọng cổ khàn dần trên bước đường lưu lạc
Chị chống gậy nhìn con cháu múa lăm vông
Thu về cuốn nhẹ lá bay theo
Gửi gắm cho nhau chỉ bấy nhiêu
Thu nhé xin đừng nhanh dứt nẻo
Đi rồi nào biết ngỏ cùng ai
Ta về An Thái ghé trường xưa
nghĩa trước tình sau vốn hẹn hò
Gói miến song thần mang cúng giỗ
Cũng là ơn huệ của thầy cô
Xúc tác làm chi cho uổng công
Giếng sông có mạch tự lưu thông
Kết giao đến mức nào là bạn
Nồng ấm ra sao mới là chồng
Gió bấc chuyển phương Tây
Lòng lạnh theo từng trận
Ước quá được chim bay
Về thăm nhà đôi bận
Giếng ngọc hay là giếng nhục đây
Nghĩa tình Trọng Thuỷ của ăn vay
Nợ đời dẫu trả, nhưng sao đủ
Múc mãi không đầy mấy vốc tay
Khó khăn ngày tháng bói ba năm
Sau trước vun bằng một lứa cam
Ai có quyết tâm thì ráng đợi
Tình yêu đâu phải chuyện đa mang
Bản thân trinh nữ giá bao nhiêu
Mà tự khinh chê cảnh túng nghèo
Em có thử xem là thục nữ
Cầu lông chọn gió luyện tay gieo