Khói – Yến Lan
Đêm nao thế sự cũng đem bàn
Mẩu thuốc đầy vun cái gạt tàn
Nhẩm lại bao nhiêu câu hỏi lớn
Lẫn vào trong khói nhẹ xua tan
Đêm nao thế sự cũng đem bàn
Mẩu thuốc đầy vun cái gạt tàn
Nhẩm lại bao nhiêu câu hỏi lớn
Lẫn vào trong khói nhẹ xua tan
Nhà không vườn, không gác, không sân
Tôi nợ đời rau trái tôi ăn
Nợ hàng xóm trưa hè bóng mát
Nợ em cài bên cửa một vầng trăng.
Cây cau đổ với kẻ trèo cau
Thân thẳng ngờ đâu những nhát dao
Người hoá chim oanh lên tiếng hót
Xót cây trầu một gốc bên ao
Cành san hô gắn trên nền đá chẻ
Đỡ nhánh tùng làm đỉnh núi chon von
Vốn là chất vôi trầm nơi đáy bể
Gió trăng chơi mấy chốc cũng tiêu mòn
Cũng sóng đồi nang tàn lá đưa
Đường qua xứ cọ tưởng quê dừa
Ước nghe ai đó rầy con nghịch
Bật tiếng chào ra tiếng trẻ thưa
Tưởng tượng không ra hình dáng mẹ
Đêm dài con thức, vẽ chân dung
Thôi đành mượn nét xưa cha kể
Trên mũi kim còng một sống lưng
Khế chua chị nấu lá mồng tơi
Em ước cùng ăn đến trọn đời
Tang mẹ mãn rồi, bà mối giục
Chị đi - bát đũa cũng mồ côi
Khắc khoải chim về đậu nhánh trơ
Tiếng chìm đáy suối bóng rêu khô
Mẹ già che mắt nhìn ra núi
Trong giải xanh kia có nấm mồ
Đang giờ con được bú
Hai bầu sữa căng đau
Trẻ gào ra tiếng nổ
Mắt mẹ xuyên tường lao
Chua ngọt chạm đầu lưỡi
Chát đắng ẩn trong men
Chén rượu trên bến Đục
Sóng sánh tiếng chuông thiền