Băng đồi – Yến Lan
Chợt tin xuân báo: tiết ươm chồi
Việc nước đang nhiều chẳng phút ngơi
Nghĩ đến xói mòn dau dạ đất
Bảy mươi tám tuổi Bác băng đồi
Chợt tin xuân báo: tiết ươm chồi
Việc nước đang nhiều chẳng phút ngơi
Nghĩ đến xói mòn dau dạ đất
Bảy mươi tám tuổi Bác băng đồi
Từ tết trồng cây, cây có tết
Ngày xuân rộng mãi với ngàn xanh
Bác đi bóng lẫn trong chồi biếc
Bước động, chim hoà tiếng hót thanh
Nghe xong khúc tỳ bà, nước mắt gói vào vạt áo
Bến Tầm Dương đâu thấm lệ khách Giang Châu
Sao từ đấy, lệ tỳ bà không ráo
Và bến Tầm Dương luôn gọi sóng sầu?
Chim khách không còn báo khách xa
Đã nên thường lệ đậu bên nhà
Sáng bên ấy lại, chiều ta đến
Giờ biết chờ ai hẹn thứ ba
Chiều qua gió dập tổ chim non
Mẹ bận tìm mồi để mất con
Tối đến nương sao bươi cát sạn
Nhặt từng mảnh vụn của hoàng hôn
Nuối tiếc làm chi chiếc gậy tà
Tám mươi nào ngại phải đi xa
Ghé chân bên giậu anh hàng xóm
Chẳng lẽ mình ta dắt lấy ta
Từng giọt sương rơi tròn núm lá
Mùa sen chiu chắt lệ sen tàn
Tiếng chim tu hú nhàu trong gió
Không bạn, chung trà biếng bốc hương
Ấp lạnh tay em chắn gió luồn
Tái xanh màu ngọc ngón ngà run
Hứng ngang màu nắng hương trà mạn
Từ đám sen tơ giữa trảng bùn
Thu qua in nhạt vó trăng mòn
Lóm đóm vườn cam nép lá son
Ngoảnh lại khuất dần mùa rụng lá
cành còn dâng tặng quả cô đơn
Vẳng tiếng thôn ngoài trẻ mới sinh
Buồn thu hiu hắt gió lây tình
Cảm thương sản phụ chăn đơn lạnh
Lửa bụt xoè hoa thắp giậu xanh