Có bao giờ như đêm nay, chào xuân
Tôi hoá trăm tôi, tôi mọc nghìn chân
Cùng một lúc xông vào bao thành phố
A, đỉnh tháp – Quy Nhơn ơi, đỉnh nhớ
A, Nha Trang – lòng biển của lòng thương
Đà Nẵng đây rồi, mộng tới trăm phương
Kìa Đà Lạt ngát xanh trời lưu luyến
Huế, Huế nữa, tím sao màu áo tím
Lại Sài Gòn, mơ trắng những đêm mơ
Và Kon-tum,tứ lớn một trường ca
Cả Bản-Thuộc, chưa một lần đặt bước
Cả những phố nhìn qua tranh vẽ phát
Phố hiện trong màu ửng trái cây đơm
Phố, chiều nào ai nhắc một mùi thơm…
Tôi đi, tôi đi dạt dào, ngây ngất
Mùi thuốc nổ bốc lên từ men đất
Mùi của căm thù, mùi của quê hương
Quyện với bụi than xoáy lốc trên đường
Ơi má, ơi ba! con lắng từng nhịp thở
Trong quật khởi mỗi người điều có chỗ
Tôi nhìn từng ánh mắt loé niềm tin
Xốc tới quân thù, ơi bạn, ơi em
Tôi thét theo tiếng hô truyền xung kích
Có lửa dậy từ mỗi điều căm tức
Có mìn tung trong mỗi ý trông chờ
Ôi Miền Nam tha thiết quá tự do
Đã chọc thủng tận tim gan của Mỹ
Xe bọc thép thành sư đoàn sắt gỉ
Kỵ binh bay gãy cổ những phi đoàn
Loạt loạt đồn tung, lớp lớp quân hàng
Thu lại liền tay tỉnh thành, thị trấn
Hết dọc phố dài, rạch ngang phố ngắn
Bốt gần tan, quét tới trại xa
Mỗi viên sỏi công viên, mỗi ô gạch hè nhà
Dưới gót quân đi bỏng lên lửa sống
Những thành phố của nhớ thương,trông chờ,
tưởng ngóng
Theo tiếng kèn rộn rã dấy lên
Có những vòm sao mới đủ mắt dõi nhìn
Từng mỗi chiến công trên từng tấc đất
Tôi hoá nghìn tôi vẫn không đi khắp
Ơi Miền Nam, Miền Nam, Miền Nam…
Chuyển động trăm trời khí thế một lương tâm