Cội già – Yến Lan
			Nắng nứt thêm trên cội bạch đàn
Gió về lộng khẽ tiếng ve ran
Vô tình chi bấy con oanh trẻ
Đậu sát cành đơn uốn giọng vàng		
 
	
	
			Nắng nứt thêm trên cội bạch đàn
Gió về lộng khẽ tiếng ve ran
Vô tình chi bấy con oanh trẻ
Đậu sát cành đơn uốn giọng vàng		
			Gà gáy bên sông lạnh góc thành
Đèn vê hạt đỗ đợi bình minh
Nằm ôn chuyện cũ xưa cha kể
Từng đợt hoa ngâu rụng sáng cành		
			Tháng sáu ngày dài, già rỗi việc
Thềm trưa gió lật sách thơ hong
Trà hoa nở sớm người không biết
Tưởng lạc vô tình mấy cánh hoa		
			Mỗi bận vào đông mở cửa nhìn
Vẫn hơi gió bấc tạt ngoài hiên
Nửa toan tránh rét nhà quay hướng
Nửa ngại cô đơn bạn láng giềng		
			Ngấp nghé hiên tây mấy khóm hồng
Nhài đơn giậu bắc, lựu tường đông
Yêu hoa há để thềm nam trống
Đêm mộng mai vàng đến trổ bông		
			Đồng Hới vào thăm bạn Quảng Điền
Tôm rằn kho ớt bột Thừa Thiên
Thương ai nhịn khát lao Thừa Phủ
Vợ bán chè rao góc Ngự Viên		
			Những đêm Châu Thuận, sáng sông Đà
Thơm mãi quanh mình một thứ hoa
Cởi áo nhớ hôm nào đến tựa
Gốc đào Tô Hiệu, ngục Sơn La		
			Chống hạn đào mương xẻng cuốc quằn
Đất còi thêm nẻ vết da nhăn
Phải chi sớm chuyển cơn giông đến
Con cóc gào mưa đỡ nghiến răng		
			Đất mới trồng vườn bỏ trúc tre
Vồng trang, cỏ xén tiện đường xe
Thu vầy nhạn bách, xuân oanh liễu
Con cuốc hờn chi chẳng gọi hè		
			Thuyền khách hành hương chen cõi Phật
Gửi lại sau lưng niềm thế tục
Nghìn năm suối nước uốn trong xanh
Đành chịu mang tên là Bến Đục