Quan họ – Yến Lan
Rạo rực bờ ao, lá trúc tre
Ôi "người ơi, người ở, đừng về"
Một câu quan họ mành như chỉ
Xuyên suốt tâm hồn mọi nẻo quê.
Rạo rực bờ ao, lá trúc tre
Ôi "người ơi, người ở, đừng về"
Một câu quan họ mành như chỉ
Xuyên suốt tâm hồn mọi nẻo quê.
Lặn lội bên đầm hái lá sen
Xôi dừa chị gói gởi theo em
Con tàu đi suốt bao ga lẻ
Tình chị, mùi quê quyện mãi bên
Cải xanh Bắc thảo khéo tay trồng
Cháu nén làm dưa mang tặng ông
Nấu bát canh chua ông húp nước
Tình nhà chẳng phụ chiếc răng long
Thôn nhỏ đồi cao thoảng gió nồm
Không gian lãng đãng một mùi thơm
Cau chưa nứt bẹ, cam chờ bói
Đàn sẻ đâu về sục đống rơm
Tháng Ba, bến cảng ráng mưa vàng
Tàu phía trời Âu đến đổi hàng
Chiếc cẩu hiểu sâu lòng đất Việt
Xúc đầy tiếng hát trộn trong than
Rừng lim, bến Mục ngấn trăng in
Lò, bễ, thôn xa tắt lửa rèn
Cô gái xe thồ ngưng giọng hát
Con phà đã cập bến sang đêm
Đào, buổi ra hoa. Già ngắm nghía
Đào, khi kết quả - bé săm soi
Tuổi mình sáu chục - là bao nhỉ?
Đào quả, đào hoa thích cả hai
Vụng sắm, cành đào không kịp tết
Ra giêng chợt hé một vài bông
Xuân người lã chã bay đi hết
Ngoảnh lại xuân ta mới chớm hồng
Nắng đốt vườn trưa lá bốc hơi
Cúc xàu, liễu rủ, huệ se chồi
Ung dung đứng đó cây hồng bạch
Nụ trắng dâng tròn mỗi nhánh gai
Đêm nao thế sự cũng đem bàn
Mẩu thuốc đầy vun cái gạt tàn
Nhẩm lại bao nhiêu câu hỏi lớn
Lẫn vào trong khói nhẹ xua tan