Uống trà thức đêm – Yến Lan
			Trà đậm kéo đêm dài
Lòng không bận nhớ ai
Lắng chừng bên hàng xóm
Đom đóm rọi vườn mai		
 
	
	
			Trà đậm kéo đêm dài
Lòng không bận nhớ ai
Lắng chừng bên hàng xóm
Đom đóm rọi vườn mai		
			Soi mặt nước giếng thơi
Kìa mây hay dưới tóc
Con trẻ thấy niềm vui
Ưa cái trò lộn ngược		
			Trưa đọc Nam Hoa Kinh
Tối nằm không hoá bướm
Mừng mình chủ được mình
Dậy thổi nồi khoai sớm		
			Lỡ đường xe khách ghé Lăng Cô
Bà cụ lần khân đến bán sò
Khăn vấn cắt ra từ áo lễ
Gấm nhà thế tộc cũ kinh đô		
			Ngọn gió nam non lật khóm trầu
Chập chờn như mở thếp ca dao
Lá sầu lá thảm còn vang vọng
Tiếng mẹ hò trăng tự thuở nào		
			Mùa chim di cư, mòng két ra đi
Chiều thị trấn khói nhoà mây tiễn
Thoáng nghe tự đàn chim rơi một tiếng
Cái nghẹ ngào mắc kẹt giữa chia ly		
			Đang giữa mùa sen nhớ xứ trời
Mây hồng lãng đãng lối thiên thai
Đường vào thanh tịnh vừa đông khách
Chưa dễ chen nhau một chỗ ngồi		
			Nghe tin gió bấc chuyển vào Đông
Tìm hướng nhà xưa rợp cúc, hồng
Đâu nỡ trách quê tình giục giã
Chỉ lo con trẻ bỏ bồn không		
			Chợt tin xuân báo: tiết ươm chồi
Việc nước đang nhiều chẳng phút ngơi
Nghĩ đến xói mòn dau dạ đất
Bảy mươi tám tuổi Bác băng đồi		
			Mỗi khi Bắc Đẩu trở canh tàn
Lại nhớ giờ xưa động bước thang
Gác xép không đèn đêm cuối tháng
Thương tình con đóm trước lan can