Ngày xa quê – Yến Lan
Cất bước đi nhanh chẳng dám chào
Chiều hè man mác ráng ca dao
Nhìn lui mồ mẹ dần xa khuất
Bạc trắng trời quê một khóm lau
Cất bước đi nhanh chẳng dám chào
Chiều hè man mác ráng ca dao
Nhìn lui mồ mẹ dần xa khuất
Bạc trắng trời quê một khóm lau
Muốn lên ngôi đế dựng a phòng
Cuộn sóng khuynh thành ngập núi sông
Chỉ ngại thế gian không đủ lụa
Xé tan sầu muộn gái ba cung
Tiếng ve xối xả ngập không gian
Ngược gió nam non nhạn lẻ đàn
Cái hẹn gặp nhau chưa định chốn
Trời dài mây cũ vẫn lang thang
Rẽ ngang trời đục vạc khoan thai
Chợt ánh sao mờ khiến nhớ ai
Giấy lạnh trang thơ nhoà hết chữ
Gió mùa còn tiếc thổi lai rai
Tàu điện xa dần phía chợ Mơ
Phòng văn được phút lặng không ngờ
Hoạ mi ai nhốt sau lồng trúc
Vọng tiếng rừng sang góp với thơ
Phảng phất đường quen trận gió cong
Giữa đêm vắng vẻ sắc trời trong
Vẫn từ phương ấy, hương hoa ấy
Nương ánh trăng thanh khách vắng chồng
Tháng vội tuần trăng khuyết
Người vừa dứt cơn đau
Cỏ xanh đầy ngõ kiệt
Chú cuồng hát nghêu ngao
Vẹt ngang cành trúc ngước trông trời
Mặt trái xoan tìm dõi bóng ai
Thấm lạnh tình người sao lảo đảo
Chập chờn lây cả khóm hoa mai
Hương tạ trời khuya đọng sắc quỳnh
Nửa nghiêng tiền kiếp, nửa lai sinh
Lẫn vào hương khói ba canh mộng
Một cánh phù du lộ bóng hình
Ghét con sáo sậu bẻm mồm sao
Cướp hết lời hoa học nói chào
Để gió vô phòng hương phấn nhạt
Khó lòng tô thắm giấc chiêm bao