Chiêm bao (Năm tháng dồn một tối) – Yến Lan
Năm tháng dồn một tối
Cồng kềnh giấc chiêm bao
Thức dậy tê tay gối
Rỗng rênh trong mái đầu
Năm tháng dồn một tối
Cồng kềnh giấc chiêm bao
Thức dậy tê tay gối
Rỗng rênh trong mái đầu
Đá sứt thành xưa sót mấy hòn
Cổng quan nhà ngục gạch vùi chôn
Lạ lùng phố mới người xa tới
Còn chỉ vầng trăng tự khuyết tròn
Chuyến đò cũ đã thành mơ hằng năm chị kể
Họp khám cuộc đời mở nắp hương bay
Trong cây đá nhạc vang lên thành tiếng
Lũ lượt với người mặt trời xuống bến.
Biết nhau khi lạn trăng đèo,
Biệt nhau giữa lúc chim kêu sáng rừng.
Ấm nhau lá thuốc, lát gừng,
Nhớ nhau còn đám mây hồng giăng ngang.
Trời với bể tuôn xanh vào cốc rượu
Quán bên đường, cô gái nhón tay dâng
Tôi bưng lấy, môi kề môi cố hữu
Uống cạn rồi, vũ trụ trắng hoang mang.
Người sẽ về đâu, du khách ơi
Mang theo hương thấm của hoa rồi.
Để phần cho kẻ trông vườn cũ
Những đoá hoa tàn bướm lả lơi.
Một ngọn đèn cô quanh,
Hai mái đầu trắng phau.
Không lẽ trời thu lạnh.
Mà vắng vẻ trước sau!
Mãi nay đò đến, cành xoan rụng,
Đã mấy lần hoa rụng lỡ làng,
Quạt chàng xưa cắt, nay đem tặng,
Nhưng mấy đường tơ đã kém vàng.
Kìa mặt trăng đêm nay
Tựa yên thành cửa sổ
Hẳn vì thấy ta say
Kê gối vào giấc ngủ
Kèo tre nối rộng mái tranh.
Cây chen bóng trẻ phủ xanh sân nhà.
Đụn dài còn đợi trông hoa.
Mùi hương như đã bay qua mái trường.