Pháo đài bay vào thành ốc – Yến Lan
Cả những con rồng chầu
Nhìn xác thù tơi tả
Tay xoắn chặt chòm râu
Hát lời ca của đá
Cả những con rồng chầu
Nhìn xác thù tơi tả
Tay xoắn chặt chòm râu
Hát lời ca của đá
Xanh biếc, tươi lành lá bóng tuổi thơ.
Nếu nghĩ rằng con đang nhiều gian khổ
Mẹ sẽ đánh mất hình con trong nỗi nhớ
Và có bao giờ mẹ quên mất hình con
Giặc có đến lại nhà không, quán bỏ
Lại tản ra trên đường cái tự do
Đề dành cho chúng nó, dưới than tro
Những mìn ổ và hầm chông du kích
Mắt còn thắp cháy thay sao,
Trên môi mùi vị gian lao lại nồng,
Quanh co xuyên ngách "thành đồng",
Ngực căng gió bấc trong lòng cờ bay.
Ừ sao không nhớ người trai trẻ,
Trò chuyện cùng tôi dưới ánh trăng ?
Đêm qua tan hội trong làng cuối,
Khi đứng bên cầu buộc giải khăn...
Có em ngồi khóc
Khi tình cờ thấy rụng chiếc lông mi
Hay có đường gân vừa dụt trong tay
Chết thảm hại
Bàn định cư định canh
Bàn phân mùn, giống cấy
Một màu núi rất xanh
Trong mắt anh huyện uỷ.
Đường vẫn nao dòng cũ
Ngựa nào bước chân xưa
Áo chàng xanh lam lũ
Trời ơi, trời đừng mưa.
Anh khoá lại chặng đường
Ngất ngưởng trên mình con "bắc thảo"
Lại mê về quê đựơc Hậu Giang
Chở má dạo chơi vòng xe thổ mộ.
Nghe Bắc Đẩu, Nam Tào lục tìm sồ sách
Xe chặt nhân duyên bằng sợi nghĩa sợi tình...
Cả một Ngân Hà tỏ rạng lung linh.
Sao đang nói bao nhiêu điều cho cuộc sống...