Nghe chiến thắng miền Nam tim tôi thành vô số – Yến Lan
Có những vòm sao mới đủ mắt dõi nhìn
Từng mỗi chiến công trên từng tấc đất
Tôi hoá nghìn tôi vẫn không đi khắp
Ơi Miền Nam, Miền Nam, Miền Nam...
Có những vòm sao mới đủ mắt dõi nhìn
Từng mỗi chiến công trên từng tấc đất
Tôi hoá nghìn tôi vẫn không đi khắp
Ơi Miền Nam, Miền Nam, Miền Nam...
Mưa còn đứt nối từng cơn
Nhưng mang nắng ấy vượt nguồn, con qua
Nắng ơi, Gìơ nắng rất xa
Phải từ bản lẻ sông Đà, nắng lên.
Mảnh ào tơ vân lỗi hẹn rồi
Mùa xuân này lạnh lắm em ơi
Bài thơ ấy đắp sao cho kín
Mảng tuyết cô liêu phủ suốt đời.
Nhớ một xóm nghèo bám biển
Xông pha tiếp lại nguồn vui
Trước mũi súng thù - Ra khơi, ra khơi,
Én đã bay về, xuân không thể chậm.
Như ta đang nhớ
Những mùa xuân nào
Mơ trong sách vở,
Ước từ ca dao.
Cho nên em có tránh yêu đương
Không đọc vần thơ của đoạn trường
Em thả giọng cười trong gió sớm
Tươi ròn như những mảnh kim cương
Lạnh như tràn ngập tới hư vô
Gợn sóng lăn tăn phủ kín hồ
Tôi để con thuyền im ngủ đó
Sợ thuyền thêm lạnh lúc xa bờ.
Không! Mỗi chấm hoa
là một khoé mắt người yêu
Tung cánh buồm chiều
Bơi giữa lòng thị trấn.
Hai thuyền, một yếu tay chèo,
Thuyền nhiều trăng quá sao đèo hết trăng?
Cây thưa, đầu bạc đứng giăng
Buồn xa tít xóm, buồn ngăn thơ về
Từ ấy quyên ca giọng khác thường
Ngõ ngoài cỏ rấp dế kêu sương
Bóng nàng tất tưởi qua truông cát
Gánh nước làng trên khắp nẻo đường.