Tiếc một mùa xuân tiếc chẳng nguôi
Em ngồi giũ kén cạnh nong phơi
Con oanh lơ lửng bên cành trúc
Hót vọng trời xa giọng đón mời

Ta đang dệt mộng với tơ vần
Rối rắm tâm tư cố gỡ lần
Mơ ước vừa vun đầu ngọn bút
Biết đâu em sắp sẵn hành trang.

Em đi, ngày tháng biệt mùi tăm
Kén đã luân sinh mấy kiếp tằm.
Một mảnh hồn ta còn đọng mãi
Trên vành nong úa sắc thời gian.

Mảnh ào tơ vân lỗi hẹn rồi
Mùa xuân này lạnh lắm em ơi
Bài thơ ấy đắp sao cho kín
Mảng tuyết cô liêu phủ suốt đời.

(1941)

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận