Một chiều gió lạnh đi trong tóc
Tôi lạnh mơ màng bước bước êm
Vô tình giẫm ánh vàng yêu yếu
Mà chiều thả rụng dưới chân đêm.
Sang hồ hái những hoa hồng đậm
Sưởi ấm lòng đang lạnh quá nhiều
Chồi lan trinh bạch vườn ai nở
Đâu biết trong tôi nhạt những chiều.
Nhưng chiều thêm lạnh, hồng quên nở
Hồng nở hôm qua đã rụng rồi
Mà trời thu lạnh, lòng tôi lạnh
Lạnh cả trong màu những cánh rơi.
Buồn buồn tôi rẽ sang vườn khác
Cái lạnh không mùa lạnh khắp nơi
Quay về, không dám bơi thuyền nữa
Nước cũng dâng cao khí lạnh rồi.
Lạnh như tràn ngập tới hư vô
Gợn sóng lăn tăn phủ kín hồ
Tôi để con thuyền im ngủ đó
Sợ thuyền thêm lạnh lúc xa bờ.
(1937)