Gió về đâu đó, bước khoan thai
Trở nhẹ cành sương mở búp nhài.
Một áng hương đưa vừa đủ lọt
Kẽ bàn tay ấy lướt ngang cây.
Người sẽ về đâu, du khách ơi
Mang theo hương thấm của hoa rồi.
Để phần cho kẻ trông vườn cũ
Những đoá hoa tàn bướm lả lơi.
(Tràn bờ, 1942)