Đi khơi – Yến Lan
Tôi say cuộc sống.
Thuyền say con người.
Một ngày lao động;
Tôi chèo - thuyền bơi.
Tôi say cuộc sống.
Thuyền say con người.
Một ngày lao động;
Tôi chèo - thuyền bơi.
Nơi cán bộ cụ Hồ
Bày anh em đánh Pháp
Nuôi đỏ bếp Hà Ro
Biến nương thành ruộng ngập.
Cỏ ruộng nước uốn cần câu lúa mẩy
Như từ buổi sáng hôm nào ấy
Tiếng Pha Dương giữa đôi bụi dứa cằn
Hát, nhằm vào giặc đói tiến quân.
Nhà năm sáu mái lẫm trong mây
Vách núi âm vang một nhịp chày
Đàn bướm ra ràng chưa thuộc lối
Theo anh địa chất dẫn đường bay
Em đi bờ bãi cũng theo đi
Sóng lặng trường giang trải phẳng lỳ
Từ ấy lòng anh làm cổ độ
Câu thơ chờ đợi hoá chòm si.
Nhưng chẳng cùng chàng một tối êm
Dìu nhau say những phút trang nghiêm
Bàn tay khờ khạo vô duyên quá
Chỉ muốn tin nhau những nỗi niềm!
Đời ta sắp đẹp lên rồi,
Xuân này mở hội bên đồi nắng thưa,
Giá trời lại đổ cơn mưa,
Để cho trai gái cổng chùa gặp nhau.
Người cũ năm nay đâu hút bóng
Ngõ thôn vòm trúc vẫn che ngang
Ta đi nhặt cánh tầm xuân rớt
Của khách chơi hoa rải dọc đàng.
Câu chuyện đang còn mơ có thế,
Đơn sơ như cỏ ven đồi,
Nhưng suốt bao nhiêu thế hệ,
Bắt đầu đây xanh những ngày vui,
Tin anh lạc trong thành.
Tin anh đang bị bắt.
Không bao giờ tin anh
Cầm súng canh đồn giặc.