Chiều qua Châu Thuận – Yến Lan
Dốc cao vẳng một tiếng khèn
Chàng trai Mèo tự Pha Din đến gần.
Qua đây trùng điệp núi ngàn.
Nghe rung là biếc âm vang tiếng người.
Dốc cao vẳng một tiếng khèn
Chàng trai Mèo tự Pha Din đến gần.
Qua đây trùng điệp núi ngàn.
Nghe rung là biếc âm vang tiếng người.
Khế chua chị nấu lá mùng tơi
Em ước cùng ăn đến trọn đời
Tang mẹ mãn rồi, bà mối dục
Chị đi, bát đũa cũng mồ côi.
Chưa về thăm được mẹ miền Nam
Chiếc quả của con
Như một giọt máu bầm
Đang đọng cứng dưới lưỡi dao chia cắt.
Hoa chiều đã nhạt cả mùi hương
Nhạt cả lời chim ở vệ đường
Em nhớ anh ơi, mười tám tuổi
Những người mười tám phải lang thang
Đá ong ửng đường chiều ỉo sẫm
Bầy chim ngói như những nắm cơm gạo cẩm.
Sà xuống đường nhặt hạt lại bay lên
Không gian tròn như bát ngửa hơi men
Em đến xin hồng, hồng mới nụ
Đêm nay hồng nở, bóng em xa
Cầm em bữa trước, em không ở
Giờ biết làm sao cầm được hoa?
Qua ánh trưa vàng giọng con như sáo,
Bay đi tìm mẹ quanh nôi.
Từ bên trên như nhìn thấy nụ cười,
Mẹ nghiêng xuống đùa con chiếc bóng.
Đón cốc nước từ tay anh bạn trẻ,
Tôi mỉm cười nhìn mái tóc đang xanh.
Giữa hai tôi - những bạn đồng hành.
Không cùng tuổi nhưng chung đồng một lứa.
Phấn vôi rã đã bay về chín hướng.
Rải căm hờn qua bãi thẳm rừng cao.
Ôi Bình Định khi thành quan ngã xuống,
Mắt con người thêm rộng nẻo tìm sao.
Có ai dạo sênh tiền trong chạng vạng.
Nhạc cong theo xóm lao động Lò-rèn
Ôi Bình Định, hôm nay chào Cách mạng.
Đón bình minh trong nhà nhỏ không đèn.