Giã từ Hương Tích – Yến Lan
Gác chèo nhé, ta bước vào cõi tục
Nhưng ô kìa: Tiếng Cô, Cậu bi bô
Áo mắc trên sào hoa điểm phất phơ
Bèo động cả Ao, con Trâu nhai cỏ.
Gác chèo nhé, ta bước vào cõi tục
Nhưng ô kìa: Tiếng Cô, Cậu bi bô
Áo mắc trên sào hoa điểm phất phơ
Bèo động cả Ao, con Trâu nhai cỏ.
Giận cái ngây thơ tự lúc đầu
Thấy rằng tường giậu chẳng ngăn nhau
Ai hay rẽ thuý chia uyên ấy
Còn bức thành cao giữa khó, giàu.
Bè bạn đợi em toả sang mùi hoa mộc
Còn anh?
Anh chỉ xin em: phảng phất một lần
Tận cuối trời quê - Dạ nguyệt bương.
Đường vẫn nao dòng cũ,
Ngựa vào bước chân xưa.
Áo chàng xanh lam lũ,
Trời ơi, trời đừng mưa.
Giữa cõi đời tươi như cõi mơ
Người đi đày ải tuổi ngây thơ
Biết rằng xa lắm, còn xa lắm
Mà dễ ai kia có đợi chờ.
Nhớ trời rộng, nhớ khơi xa
Chuôi sao lái trở tiếng gà buồm giong.
Nhớ bàn tay lớn mênh mông
Vạch con đường sống qua vùng hoang vu.
Sao đường này giống tạc con đường xưa!
Nơi, một đêm giữa mộng ái ân vỡ
Tôi tưởng sống, nhưng rồi vẫn chết,
Yêu là đầy ải tâm hồn qua xứ “Mệt”
Đêm nay sen nở lòng tươi thắm
Hứng bóng nàng qua những nhịp cầu.
Từ tuổi tằm non sang tuổi bướm,
Đời nàng chưa nếm đủ mùi đâu.
Sau lái em ngồi hay trước khoang
Anh nhìn hút bóng áo công nhân
Lăn quanh dấu cũ em xây đắp
Hồ nước in hình mặt trái xoan.
Làng tôi gió nhỏ thênh thênh.
Mưa thưa nhè nhẹ, trăng lên dịu dàng.
Làng tôi - khôn nói hết làng
Có người cứ mỗi chiều vàng nhớ tôi