Bó một lúi mùa lau đua nở sớm
Hồn theo chân bước nhẹ dưới dòng chim
Mắt nhìn trời tới tấp những chân đêm
Tôi bước mãi, bước qua miền lá úa
Đời tươi trẻ và măng như sữa lúa
Có trăng chang như có đủ tình yêu
Có mùa thu rụng xuống cũng nhiều nhiều
Tràn ngập hết những nẻo đường sẵn đợi
Tôi đi trước nhưng làm sao chưa tới
Nơi lòng yêu như một Thái Bình trang
Nơi cừu non nhẹ đớm cỏ trên đàng
Nơi mà suốt mùa thu không lá rụng!
Đường tôi đến như đường tôi đã sống
Có những bàn tay máu nhận mùa thu
Vốc hồ trăng uống lại ánh sao lu
Vừa rạn vỡ để chữa tim rạn vỡ
Đường không nói, nhưng đường đầy hơi thở!
Sao đường này giống tạc con đường xưa!
Nơi, một đêm giữa mộng ái ân vỡ
Tôi tưởng sống, nhưng rồi vẫn chết,
Yêu là đầy ải tâm hồn qua xứ “Mệt”