Cô độc – Yến Lan
Giơ tay sờ mái tóc
Mộng tàn chương cổ thi
Thương mình giữa cô độc
Xuân chần chừ chưa đi
Giơ tay sờ mái tóc
Mộng tàn chương cổ thi
Thương mình giữa cô độc
Xuân chần chừ chưa đi
Vun cây ghép nhánh đợi anh về
Tiết tiểu hàn qua, đại tuyết kề
Ngày tháng trôi mau, trời có ý
Người xa lờ lững với đào, lê
Đò ngang gối bãi, bóng trăng lồng
Chợ khuất sương chiều mắt trẻ trông
Ta ước như em còn có mẹ
Dẫu cùng đăm đắm một ven sông
Chặt hết hoa phượng vĩ
Đừng để nở chói chang
Nhằm vào em soi mói
Ra sự tình nghi oan
Nghi ngút mê thành ngọn khói lên
Mở toang gờn gợn nếp sương in
Khá thương nặng nợ trần gian mãi
Còn nán trên đồi tháp Cánh Tiên
Còn nửa sai dâu đúng lứa ngài
Để phần cho mẹ chẳng nhường ai
Năm nay bà cháu cùng chung ấm
Làm chiếc chăn tơ rộng phủ hoài
Từ buổi ra đi, chị ẵm bồng
Nay về, trẻ xóm gọi bằng ông
Bạn xưa còn có cây me cụt
Mưa xói mòn nơi mẹ tựa trông
Duyên tiên nào phải chuyện tình cờ
Cởi áo đền hoa khéo vẩn vơ
Cái thế công đường sao chẳng cậy
Đào Nguyên hẳn đã tỏ đường vô
Trăng biết hồn hoa, hoa rụng nuối
Chiêm bao mở lối ngóng người qua
Bắc cầu tâm sự - e lời nói
Động chốn nghìn thu - bóng lại xa
Hồ Gươm dáng liễu tạc nên "từ"
Phê đỏ hàng bia, phượng Giám Hồ
Tre trúc Nhị Khê từng xướng hoạ
Trong cây Hà Nội có văn thơ