Đi qua đường Tân Đệ – Thái Bình,
Cha bẻ cho con cành dương liễu xanh,
Hỡi con gái lớn theo lòng Hà Nội.
Vườn, phố con đi chen đầy cây cối,
Có lạ gì một nhánh liễu rung rinh.
Bẻ cho con một nhành dương biết.
Trên quãng đường xưa, lên bờ tập kết
Cha dẫn con về một lớp học miền Nam.
Tạm ở Thái Bình giữa xóm mái tranh lam.
Con có nhô hôm mình rời thị xã.
Ao mới gây bèo, vườn còn đếm lá;
Phía chân trời thưa thớt một chòm si.
Bóng cha trùm lên bóng nhỏ con đi.
Trong mảnh ruộng con, từng ô sân bé,
Nắm mạ gieo riêng, đường cây xới lẻ;
Những lối con qua cắt nhỏ ruộng đồng,
Cái nắng ban trưa bước mãi không cùng.
Từ ấy đến nay năm mùa cốm mới,
Tay cắp sách qua hàng cay nắng gọi,
Con có nghe trưa Tân Đệ – Thái Bình
Bóng cha hoà trong những bóng cây xanh.
Cha sẽ bẻ cho con cành nay nõn nhất;
Trên lá biếc nhẹ rây qua màu đất
Dãy gò hoang mới vỡ hạt ngô gieo;
Hay bẻ cho con cành ấy rung theo
Những hồi kẻng vang lừng thôn hợp tác;
Cành ấy la đà khung trời bát ngát.
Những mái nhà ngói đỏ cả lùm tre;
Cành ấy uốn mình vờn xuống chân đê.
Bè gỗ, thuyền câu kín giàn mặt nước;
Cành ấy đong đưa theo chiều xe lướt.
Chở nụ cười quê lên giàn dáo công trường.
Hay bẻ cho con một chút nhớ thương
Tiên cành ấy có bàn tay ve vuốt.
Người đồng chí miền Nam trồng cây tưới nước.
Bóng cây thêu đường phố đến đường làng.
Trưa hay chiều, đang nắng hay trăng.
Chân đang bước hay vẫn còn đứng lại ?
Giếng nước, kho lương, mái trường, cổng trại,
Quanh mình cha tiếp nối không thôi…
Chọn cành nào cũng thấy lộn niềm vui
Trong tiếng chim reo gió chiều đến Lộng.
Lá vỗ rì rào nghe dồn nhịp sóng
Trên mái đầu như tiếng nói người thân…
Bẻ liễu quá tầm – cha phải kiễng chân.
8-1961