Chiều qua tháp Cánh Tiên – Yến Lan
Nghi ngút mê thành ngọn khói lên
Mở toang gờn gợn nếp sương in
Khá thương nặng nợ trần gian mãi
Còn nán trên đồi tháp Cánh Tiên
Nghi ngút mê thành ngọn khói lên
Mở toang gờn gợn nếp sương in
Khá thương nặng nợ trần gian mãi
Còn nán trên đồi tháp Cánh Tiên
Từ buổi ra đi, chị ẵm bồng
Nay về, trẻ xóm gọi bằng ông
Bạn xưa còn có cây me cụt
Mưa xói mòn nơi mẹ tựa trông
Còn nửa sai dâu đúng lứa ngài
Để phần cho mẹ chẳng nhường ai
Năm nay bà cháu cùng chung ấm
Làm chiếc chăn tơ rộng phủ hoài
Duyên tiên nào phải chuyện tình cờ
Cởi áo đền hoa khéo vẩn vơ
Cái thế công đường sao chẳng cậy
Đào Nguyên hẳn đã tỏ đường vô
Trăng biết hồn hoa, hoa rụng nuối
Chiêm bao mở lối ngóng người qua
Bắc cầu tâm sự - e lời nói
Động chốn nghìn thu - bóng lại xa
Hồ Gươm dáng liễu tạc nên "từ"
Phê đỏ hàng bia, phượng Giám Hồ
Tre trúc Nhị Khê từng xướng hoạ
Trong cây Hà Nội có văn thơ
Ai đã vin trăng sầu cách điệu
Soi dòng hư ảo nám dung nhan
Đẩy hết mùa đau bay lá héo
Cành xanh bỗng tạnh dưới mưa tàn
Một lề đá mỏng bắc qua mương
Thuận lợi đi mau kịp trống trường
Chẳng hiểu vì sao nghiêng trụt xuống
Ai đành dứt nghĩa nẻo quê hương
Lầm lũi em đi chẳng nói năng
Vắng em, anh cũng thắt buồng gan
Gần nhau hay phải xa nhau mãi
Mặt biển tình ta dải thẳng băng
Thanh bình mối nước vững ngôi vua
Sao cậy vào tiêng cái móng rùa
Chớ trách Mỵ Châu gây hoạ lớn
Tình yêu nào chẳng có nơi rò