Chiều Vỹ Dạ – Yến Lan
Lạc ngang chiều Huế một làn mây
Lá trúc sương in trắng nét mày
Chữ lạnh thơ treo răng lã chã
Ai về Vỹ Dạ nhớ ai đây
Lạc ngang chiều Huế một làn mây
Lá trúc sương in trắng nét mày
Chữ lạnh thơ treo răng lã chã
Ai về Vỹ Dạ nhớ ai đây
Quả son ngày cưới lại đem lau
Sắc đã tàn theo tiệc tiễn dâu
Ký ức còn nguyên sau nắp đậy
Bao nhiêu năm nén chặt hồn đau
Mười ba mười bốn hãy theo chơi
Trêu khóc nhiều khi lại chọc cười
Bè bạn cắp đôi che mặt thẹn
Tám mươi giờ ngắm tiếc khôn nguôi
Chấp chới đường thôn lá trúc bay
Sương giăng mù mịt khoa rừng tây
Bỗng nhiên mất hướng đường quê bạn
Lật sách tìm thơ lạnh ngón tay
Tựa hiên cắn chắt hạt đầu mùa
Sân chất đầy rơm vụ lúa thu
Làm ánh sao mai anh đợi mỏi
Tình em nhấp nhánh với tua rua
Nàng ở lầu hoa hay chái tranh
Miễn sao ấm áp được tình anh
Phong trần tước xé guồng tơ tưởng
Chỉ sợi yêu thương mới vá lành
Mùi xưa hương phấn ngát đêm trăng
Phong toả quanh tường nhuỵ ngọc lan
Chốn cũ tình cờ chân khựng lại
Mảng rêu vừa cộm dấu giai nhân
Thêm một ly rượu gạo
Nhớ mấy điếu thuốc rê
Kính mờ mang đọc sách
Gần quê càng khát quê
Mới mở hương hoa còn bịn rịn
Đài hoa mong ý nhớ thương rồi
Gió chưa xốc xổ, thu còn tịnh
Mây đã bồng bềnh dáng lả lơi
Ngồi nghe đọc lướt qua thơ chị
Khao khát tình người ý vấn vương
Tiếc mình già yếu run tay bút
Khó chuốt cho tròn chữ mến thương