Cảm tác về một bức tranh treo ở nhà – Yến Lan
			Treo lâu sơn thuỷ cảnh thu suông
Bụi bặm thời gian đã phủ dồn
Để đó, vào ra không kẻ ngắm
Cất đi còn ngại mặt tường trơn		
 
	
	
			Treo lâu sơn thuỷ cảnh thu suông
Bụi bặm thời gian đã phủ dồn
Để đó, vào ra không kẻ ngắm
Cất đi còn ngại mặt tường trơn		
			Rặng liễu đùa ai khéo phỉnh phờ
Gió xuân chưa lại đã buông tơ
Hay thương chiếc én buồn thân lẻ
Vội ráp khung vàng sợi ước mơ		
			Điện Phật bao đời ám khói hương
Hằng đêm sư cụ thỉnh hồi chuông
Động giờ thức dậy anh đồ tể
Kê thớt mài dao đón lợn chuồng		
			Tỉnh giấc chiêm bao nhớ chập chờn
Ngoài sân còn đọng ngấn trăng đơn
Lấy chồng, em chết mười năm trước
Giờ đến tìm nhau kể tủi hờn		
			Gió xuân chuốt nhọn bút mai đề
Chợt bóng hoa xuân sớm hiện về
Lắc chiếc lọ sành còn rượu nhín
Vọng lên đỉnh núi cụng vài ly		
			Chè đọt đang kỳ dạn gió heo
Giọt sương lách tách điểm sao chiều
Ông ngồi suốt buổi không ra tứ
Cháu đã đun trào ấm nước reo		
			Mới đấy trung thu đã đại hàn
Dế kêu nhà lạnh khắp ba gian
Cảm thương khóm cúc chồi đâm muộn
Hứng trọn mùa sương mấy đoá tàn		
			Hai bên cỏ rạp, lách lau chèn
Lòng nhận ra quê mắt chửa tin
Trụ biểu rồng doanh gai thép phủ
Hồ cong bán nguyệt, thớt tăng nghiêng		
			Tây Hồ khoả rộng hoá trơ vơ
Tình Bác dồn sang phía Thái Hồ
Nhộn nhịp cần lao hồng nắng sớm
Nương dâu, làng cá, núi hoa phô		
			Sắc màu rạng rỡ, khá thanh tao
Đất nước dồn về tụ đỉnh cao
Lên núi - kìa mai, đây - mặt nhật
Ngày vui đã hiện bóng cờ sao